Đó giờ mình chỉ xem ti vi đen trắng nên sân khấu vừa kéo màn ra, ôi chao, cái sân khấu đẹp quá, lung linh quá. Mình bị cuốn hút ngay lập tức.
Tới đoạn Lý Thông kêu Thạch Sanh xuống giếng giết Chằng Tinh rồi trên này Lý Thông lấp miệng giếng thì đóng màn, nghỉ giải lao 15 phút cho khán giả đi vệ sinh, ăn bánh, mua nước uống các kiểu.
Mà tôi thì nôn quá. Chờ 15 phút lâu quá, không chịu được nên tôi đi vòng ra phía sau sân khấu coi thử số phận Thạch Sanh thế nào.
Hồi đó tôi học lớp 4, lớp 5 rồi mà còn ngây thơ đến độ tin sân khấu là cuộc đời, là thật. Trời ơi, tới khi vào cánh gà, một trời sụp đổ. Thạch Sanh của tôi đang mặc quần đùi, người mập. Lúc trên sân khấu thì mặc đồ đẹp, đai bụng nhìn đẹp như tập gym vậy mà ở ngoài bụng bự, xấu lại còn vừa đánh bài vừa chửi thề.
Tôi đứng nép ở rèm sân khấu, cảm giác giống như mình bị lừa dối vậy. Lúc nãy còn nhảy xuống giếng giết Chằng Tinh, chưa biết sống chết thế nào mà bây giờ đã chẳng chết gì cả lại còn ngồi đánh bài, tóc quấn lô.
Lúc đó, tôi cảm giác như có ai dội gáo ước lạnh vào mặt. Đã thế, Thạch Sanh còn hỏi "đi đâu đấy, con đi đâu", chẳng dịu dàng, nhân hậu như lúc nãy.
Tôi đi ra mà không nhớ cả việc gọi anh Hai đưa về. Trời Huế buổi chiều mưa, tôi đi bộ về nhà, vừa đi vừa khóc mà nhà thì xa thật xa. Tôi cảm giác mình bị lừa dối, lừa đảo.
Về tôi bệnh cả tuần, sốt, không ăn uống được gì. Cứ nghĩ, lâu nay mình bị lừa dối. Cứ nhắm mắt vào là lại thấy sân khấu với anh đèn rực rỡ, rồi lại ngay lập tức nhìn thấy hình ảnh Thạch Sanh ngồi đánh bài mà tan nát cõi lòng.
Còn chưa kể, nghệ sĩ cải lương thường làm mặt rất đậm. Dưới ánh đèn sân khấu, họ đẹp lắm, lung linh lắm nhưng ban ngày, nắng chiếu vô nhìn như quỷ sứ. Mặt Thạch Sanh nứt như ruộng, nhìn gần mà đau lòng.
May mắn là tôi có một người cha nhân hậu. Ông là nhà thơ, nhà giáo. Ông bảo "Con không được nghĩ vậy. Đó là giờ giải lao, người nghệ sĩ cũng như chúng ta thôi.
Chú phải mặc quần đùi, phải thoải mái như vậy. Đó là một cách để chú nạp năng lượng rồi lại đai nịt đàng hoàng hóa thân là Thạch Sanh chứ, thế mà tôi vẫn không chịu tin, vẫn vừa khóc vừa nói "không phải như vậy, Thạch Sanh gì lạ vậy" .