* Còn sân khấu cải lương thì sao? Chị vẫn còn sức để tiếp tục chứ? Hai vở Dương Vân Nga, Đam mê và quyền lực
của chị gây tiếng vang. Chị có đang chuẩn bị vở mới không? - Có chứ! Tôi là con nhà nòi cải lương mà, không làm chịu gì nổi. Chúng tôi định tập vở Lạc phủ của NSƯT Hoa Hạ để ra mắt tại Nhà hát Bến Thành thì dịch Covid-19 bùng phát lại, nên đành tạm ngưng. Chắc chắn vở sẽ lên sàn khi dịch được kiểm soát tốt.
- Thiệt tình tôi luôn muốn cải lương phải sáng đèn đều đặn để "giữ lửa", chứ không phải lâu lâu ra một tuồng hoành tráng rồi ngưng thiệt lâu mới diễn nữa. Nhiều bà con cũng không có bạc triệu để đi xem tại các nhà hát lớn. Vì vậy tôi đầu tư cho những vở vừa tầm, diễn vào cuối tuần, với giá vé trung bình chỉ trên dưới 200.000đ/vé. Những vở này cũng giúp diễn viên trẻ có đất làm nghề thường xuyên.
Tôi đầu tư 50 triệu đồng, gọi là cho hẳn, các em diễn mỗi đêm thì lấy doanh thu mà tự trả cát sê cho nhau. Và trả theo cách “đồng cam cộng khổ”, tất cả từ vai chánh tới vai phụ, từ đạo diễn, tác giả đến nhân viên âm thanh, ánh sáng… đều nhận y nhau. Cải lương đang rất khó khăn, phải nắm chặt tay nhau mà giữ nghề. Đáng mừng là các em đều đồng ý tham gia, từ em nổi tiếng như Nhã Thy, Minh Trường cho tới những em mới ra trường. Chúng tôi vừa lên sàn tập vở Tam hỷ lâm môn thì có lệnh ngưng sân khấu vì dịch Covid-19 bùng phát lại, thôi đành chờ vậy!
* Thấy chị treo mấy trăm bộ trang phục cải lương, từ trang phục cho vua, quan, hoàng hậu, tướng cho tới trang phục của quân sĩ, cung nữ, thái giám… đều còn mới toanh. Chị đầu tư chi nhiều quá vậy? Tiền trang phục đã gấp chục lần cát sê rồi...
- Thì mỗi lần tôi diễn tuồng nào lại may mới toàn bộ, đặt nghệ sĩ Công Minh may mới yên tâm vì ông nổi tiếng về trang phục. Tôi trước kia hay làm tuồng hồ quảng, sau này mới chuyển sang làm cải lương lịch sử với đạo diễn Hoa Hạ. Nhiều tuồng quá, thành ra tích lũy mới nhiều như thế. Tôi nghĩ, mình đi thuê thì cũng được, nhưng thôi, cứ may luôn để thế hệ đàn em có dùng cũng tiện. Mà nói thiệt, đi hát mặc đồ mới thì mới “sướng”. Ngoài đời mình còn thích sắm đồ mới, huống chi lên sàn diễn, sống với tổ nghiệp, đừng băn khoăn gì hết. Bởi thật ra tôi có lãnh đồng cát sê nào đâu, toàn bỏ tiền dựng vở, còn lo trả lương cho anh em. Nhưng tôi vui, vì tôi được nối nghiệp mẹ tôi. Còn kinh tế thì đã có công ty xuất khẩu lo rồi. Rốt cuộc mình làm ra tiền để được sống với điều mình thích. Cải lương là nghiệp của tôi, thì đầu tư cho cải lương có gì đâu ngại ngần.
* Cảm ơn nghệ sĩ Kim Ngân đã có cuộc trò chuyện chân tình này. Chúc chị nhiều sức khỏe để sống cùng cải lương.