"Con bất hiếu vì ước mình có người bố khác, giờ chỉ mong bố sống thêm với con vài năm nữa thôi!"
Theo dõi MoliStar.com trên
"Con ân hận lắm! Giá như bố sống thêm với chúng con vài năm nữa thôi. Con ước gì con có thể đổi được 10 năm tuổi xuân của con để lấy vài năm cho bố".
Ngày…tháng…năm…
Bố ơi! Bố ơi! Bố ơi!!!….
Con muốn gào lên thật to, con muốn khóc thật nhiều nhưng… tất cả là vô nghĩa! Bố đã ra đi. Bố bỏ mẹ, bỏ chúng con lại với dương trần đầy rẫy khổ đau. Bố một mình đi vào cõi âm, một mình đi vào thế giới vĩnh hằng, nơi không còn biết đến sự đớn đau, sung sướng hay yêu ghét, khen chê… Bố ơi! Từ nay, không còn người để cho con gọi tiếng “bố ơi”. Từ nay, con cũng không thấy bố ngồi trước cổng nhà để mỗi khi con đi về, con không được trông thấy hình dáng bố, con không được cất tiếng chào bố nữa. Từ nay, con không có bố nữa rồi. Vậy là những lúc con buồn khổ không có bố để thương, để xót xa, để bênh vực cho con…Chiếc răng con đau, ai sẽ cuống quýt tìm thuốc cho con? Mỗi khi con thèm mấy món ăn dân dã, ai sẽ là người hì hục nấu cho con?
Con nhớ những lúc con nằm ngủ, bố đắp chăn cho con vì sợ con lạnh. Con nhớ khi hai chị em con còn bé, bố luôn dạy chúng con học mấy miếng võ để phòng thân. Con lớn lên mới biết vì bố lo chúng con bị đau, bị đứa khác bắt nạt. Bố không cho chúng con xách nước vì sợ chúng con “như những cây non đang lớn bị đeo nặng sẽ oằn mình xuống, làm sao mà phát triển được chiều cao” Bố không bao giờ để chị em con phải đi đổ rác vì bố sợ ra đường nguy hiểm và sợ sự bẩn thỉu của rác rưởi lây nhiễm sang chúng con. Cả cuộc đời bố là những lo toan, đầy phiền muộn.
Có những lúc con đã cho rằng mình khổ nhất trên đời, đã có những lúc con so sánh bố với những ông bố khác và con cũng đã ước gì bố con là người khác…Bây giờ, con đã hiểu rằng mọi sự so sánh đều sai lầm, khập khiễng. Bố của con không có một ấu thơ phẳng lặng và êm đềm như người ta. Bố của con sinh ra trong một gia đình đông anh chị em lại khó khăn thiếu thốn đủ đường. Bố của con mới vài tuổi đầu đã phải đi ở đợ, phải bế em bé vẹo xương sườn, cơm không được ăn no, áo không được mặc ấm lại thiếu thốn tình cha, tình mẹ…Bố của con đến tuổi cắp sách vẫn không được đến trường, học hành không được đến nơi, đến chốn. Mẹ và chúng con luôn trách bố rằng sao bố không có bạn bè, không chịu quan hệ rộng. Mẹ và chúng con luôn cho rằng đấy là nguyên nhân của sự khó tính, cổ hủ của bố. Thậm chí mọi người còn gọi đùa bố là “ông cảnh sát”…
Mãi đến sau này, khi những cơn đau hành hạ thân thể bố, khi con một mình ở trong viện với bố, bố mới nói cho con hay trong nước mắt rằng “bố không muốn kết bạn hay quan hệ với ai vì bố sợ họ chê bố ít ăn học…”. Bố của con sao mà khổ thế? Bố ơi, nghèo có phải là cái tội lớn nhất của con người không? Con hiểu được rằng vì nghèo, vì đông anh, chị em nên bố không được học hành đến nơi , đến chốn. Nhưng đó không phải là điều đáng xấu hổ! Nếu bố cho mẹ và chúng con biết lý do này từ lâu thì có lẽ con chả bao giờ dám nghĩ lung tung… Vì sợ mình không bằng chúng bằng bạn, bố đã cố gắng học nghề lái xe thật tốt và cũng để tạo công ăn việc làm cho mình mà không phải nhờ cậy ai. Câu chuyện cuộc đời của bố, con đã thuộc lòng rồi bố ạ. Chỉ có điều khi con cảm thấy mình thật là hạnh phúc khi có một người cha tốt đến thế, yêu thương con đến thế, khi mà con thấy mình cần phải kính yêu cha nhiều hơn thế thì cha của con đã không còn trên cõi đời này nữa rồi…
Bố ơi, con xin lỗi bố đã có lúc con nghĩ xằng, nghĩ bậy: Con đã ước gì mình có một người bố khác. Con thật là bất hiếu! Con đã là đứa con ra gì đâu mà mong cha mình phải thế này thế nọ? Sao con không tự hỏi mình? Sao con không nghĩ rằng bố mới được quyền so sánh con với những đứa con khác? Nếu bố có những đứa con khá giả và giỏi giang thì đã chắc gì giờ này bố đã phải từ giã cõi đời? Con thật là ích kỷ! Bố ơi, con xin lỗi vì đã trách bố là người ít bạn bè, không quan hệ rộng rãi. Con chỉ biết trách mà không nghĩ đó là điều day dứt tâm can của bố. Con cũng không biết rằng sự hờn trách của mẹ và chúng con lại như mũi dao khoét sâu thêm vào vết thương của bố vốn đã khó lành…
Con ân hận lắm! Giá như bố sống thêm với chúng con vài năm nữa thôi. Con ước gì con có thể đổi được 10 năm tuổi xuân của con để lấy vài năm cho bố. Con ước gì con có thể đau thay cho bố. Mỗi cơn đau, mỗi nỗi khó chịu trong cơ thể bố giá như nó là gánh nặng, con sẽ cố sức mang vác. Nhưng đau đớn thay con chỉ biết nhìn, con không làm được gì cho bố cả… Con nhìn thấy cái chết (ôi thật là đáng sợ) cái chết từ từ đến, cướp mất những hơi thở yếu ớt của bố. Con nhìn thấy tử thần đến mang bố đi. Lúc ấy, con muốn làm cái gì đó, con muốn ôm lấy thân thể còn đang ấm nóng của bố, con muốn hôn lên bàn tay của bố, con muốn gào thét cho thỏa nỗi đau mất mát và sợ hãi.
Nhưng con đã làm gì? Con chả làm gì được ngoài việc khóc lóc. Con đã không làm đuợc gì ngoài việc tự trách mình vì con thấy con chưa làm hết trách nhiệm và nghĩa vụ của một đứa con. Con thấy mình chưa làm gì để báo hiếu cho công ơn sinh thành của bố. Tại sao bố lại không để con hầu hạ bố? Con nào có ngại khó, ngại khổ? Con nào có sợ bẩn, sợ hôi hám? Bố bảo “để bố tự làm”. Vậy mà con cũng nghe. Chỉ mỗi ở bên để đấm bóp, xoa chân xoa tay thì ai mà chả làm được? Con hối hận đã không ở bên bố chăm sóc bố nhiều hơn. Con hối hận quá! Vẫn còn nhiều việc con định làm nhưng chưa làm được, bố ơi! Bố ơi, người ta chôn bố dưới những tấc đất sâu dầy bố có thấy nặng không? Bố ơi, mỗi khi trời mưa nước mưa có làm ướt thân thể bố nhiều không? Bố ơi, từ đây mỗi khi bố mỏi vai, mỏi chân tay thì ai là người đấm bóp cho bố? Bố ơi, sao bố lại bỏ mẹ, bỏ chúng con mà đi? Hay là bố chê mẹ và chúng con chưa tận tình chăm sóc?
Chết là như thế nào bố nhỉ? Là linh hồn mình thoát ra khỏi thân thể rồi vượt gió theo mây ngàn bay phải không bố? Là thôi không còn cảm giác. Là hết đau đớn, hết buồn phiền, hết yêu thương, hết hờn giận hả bố? Có phải lúc đó mình có thể quan sát mọi người ở trên cao? Có phải mình có thể nhìn thấy mọi người còn mọi người thì không thấy mình không? Bố ơi, bố đâu rồi? Bố trả lời con đi bố! Mỗi lần con nhớ bố, con phải làm sao mới nhìn thấy bố? Bố ơi, bố ơi… những dòng chữ con viết trong lá thư này không làm sao gửi đến bố. Con ước gì tất cả những việc đã xảy ra chỉ là con đang nằm mơ. Uớc gì bố đang đi xa như là thời gian bố ở nước ngoài để con vẫn còn mong manh tia hy vọng chúng con được gặp lại bố sau những năm bố vắng nhà. Ước gì con bé lại để con lại ngồi sau xe đạp bố chở con đi như thuở nào…
Thương nụ cười hiền đến tội nghiệp của bố khi bị mấy đứa trẻ con nghịch ngợm giả vờ đánh rơi tiền. Lúc đó con thấy xấu hổ, con không nói gì nhưng tự trách thầm bố sao lại cả tin, sao lại ham tiền đến thế? Lúc đó con đã không biết rằng bố cần tiền để cho ai. Lúc đó con đã không khóc vì thương bố của con đã quá vất vả vì bon chen với cuộc sống. Bố ơi, phải chăng khi đã hiểu ra tất cả thì dường như ta phải chấp nhận sự muộn màng. Đã quá muộn để con ăn năn, hối hận. Đã quá muộn để con báo đáp công ơn của bố. Và cũng đã quá muộn để con nói lời xin lỗi bố, bố ơi…
Con dừng ở đây thôi. Con sẽ không gào khóc nữa. Con sẽ thôi không sụt sịt để linh hồn bố nghỉ ngơi. Câu cuối cùng con nghe thấy từ bố, bố đã chẳng bảo “đi kiếm một chỗ nào đó yên tĩnh để ngủ. Mệt mỏi quá rồi!” Vâng, vậy bố của con hãy ngủ giấc ngàn thu đi. Bố hãy yên nghỉ đi, bố nhé! Con gái của bố,
Tái bút: Bố ơi, bức thư này con đã viết xong rồi. Nhưng…con biết tìm đâu ra địa chỉ để gửi thư cho bố?
Thí sinh Ngô Thị Kim Bích theo học ngành Hướng dẫn viên Du lịch tại trường Đại học Cần Thơ là chủ nhân danh hiệu Á hậu 2 tại "Hoa hậu Việt Nam Thời đại 2024".
Trong đêm chung kết, "Hoa hậu Việt Nam Thời đại - Miss VietNam Era 2024", thí sinh đến từ Vĩnh Phúc - Nguyễn Thị Hồng Nhung giành danh hiệu "Người đẹp nhân ái".
Ở hạng mục Live Creator Of The Year, danh sách đề cử năm nay với sự góp mặt của 6 Idol Live đình đám: Aley.nguyenx, Shicuteday, Oanhta999, Tolik_duong, manhkun99, jeenhatha.official.
Triển lãm "Sáng đạo trong đời" quy tụ 51 tác phẩm độc đáo của 12 nghệ sĩ tài hoa trong lĩnh vực hội họa, mở ra một không gian nghệ thuật lan toả truyền thống văn hóa và ý nghĩa của Phật giáo.