“Cục vàng của ngoại” vẫn luôn là lựa chọn hàng đầu của khán giả để tìm về những cảm xúc thân thuộc của ký ức trong số loạt phim ra mắt vào tháng 10.
Thị trường phim ảnh nội địa trở nên sôi động hơn khi lịch khởi chiếu của phim Việt kín kẽ với đa dạng thể loại hơn. Tuy nhiên, Cục vàng của ngoại dẫu đang ở tuần thứ 4 tính từ ngày ra mắt 17/10 nhưng hiện vẫn luôn là phim điện ảnh Việt được lựa chọn hàng đầu của khán giả khi đến với nghệ thuật thứ 7.

Cục vàng của ngoại chọn cách dung dị, đưa những xúc cảm biến động theo thời gian thông qua hành trình cuộc sống của hai bà cháu. Mầm sống nhỏ xuất hiện, cuộc đời bà tiếp tục tất bật lo toan nhưng cũng ý nghĩa hơn. Dẫu đề tài này không quá mới mẻ, đột phá nhưng đạo diễn Khương Ngọc tinh tế dẫn dắt khán giả thả trôi cảm xúc cùng các nhân vật.

Mạch phim chậm có chủ ý, những chi tiết được cài cắm ẩn ý, thuần việt như: dầu gió, canh khổ qua, lời ru, hay đơn giản là hình ảnh “ngoại Hậu” uống nước trà, ăn sầu riêng… cũng là những nỗi niềm mà Cục vàng của ngoại muốn chia sẻ mà không phải ai cũng biết.

Trong vai bà Hậu, Việt Hương một lần nữa chứng tỏ được bản lĩnh và sự linh hoạt trong diễn xuất. Từ Hai Nhị ở Chị dâu trở thành bà Sáu Hậu ở Cục vàng của ngoại trải dài xuyên suốt 16 năm với 4 thời kỳ khác nhau. Việt Hương hóa thân vào một người bà trải qua nhiều cung bậc đời sống, nhiều năm tháng nuôi cháu trong lặng thầm, lo lắng, chăm sóc cháu như đa số người bà khác trong xã hội.

Khả năng tiết chế cảm xúc, nhấn mạnh vào ánh mắt và ngôn ngữ cơ thể là điểm sáng trong diễn xuất của nghệ sĩ Việt Hương. Mỗi một giai đoạn không chỉ khác nhau về hình thái mà Việt Hương dễ dàng khiến cho khán giả thấy rõ được sự thay đổi cả về tính cách thông qua ánh mắt, cử chỉ..

Đặc biệt, ở những đoạn gần cuối phim, khi bà Hậu bất lực vì không còn giữ được cháu bên mình, hay khi bà ngồi thẫn thờ nhớ lại tuổi thơ Su, người xem không chỉ thấy một nhân vật, mà còn là hình ảnh của chính bà, mẹ mình. Việt Hương đã làm điều không dễ: thuyết phục khán giả quên đi hình ảnh cũ, và tin hoàn toàn rằng chị là người phụ nữ đó: đau đáu, hy sinh, và vẫn giữ lại yêu thương trong im lặng.

Cục vàng của ngoại không có cú twist gây sốc, không có cảnh quay hào nhoáng hay những ngôi sao trẻ đang được khán giả yêu thích để bảo chứng thương mại, mà phim chứng minh chất lượng bằng dàn diễn viên thực lực tạo nên cặp đôi “bà ngoại” thực sự sống cùng nhân vật, hiểu được trái tim của vai diễn và gửi gắm vào đó tình thương, sự hy sinh và tổn thương rất chân thật.

Dù còn vài chỗ chưa trọn vẹn, Cục vàng của ngoại vẫn là bộ phim nên xem đặc biệt là trong thời đại mà các mối quan hệ huyết thống đang ngày càng xa cách. Bộ phim nhắc ta nhớ rằng: kỹ xảo có thể thay thế bằng công nghệ, nhưng cảm xúc thì chỉ có thể đến từ trái tim con người hay người nuôi mình không cần là người sinh ra mình. Và tình thân, đôi khi chỉ cần một cái ôm đúng lúc là đủ.

